TRẦN KIÊU BẠC

SÀI GÒN TRONG KHÚC NHỚ QUÊN




Có nhớ hay quên cũng là Sàigòn
Phố nghiêng vai chào nhau mừng buổi sáng
Một góc cà phê phần ba ly pha đậm
Một mình thả trôi vị đắng cuộc đời

Không là phố quen của tuổi hai mươi 
Phố cũ khó tìm, người về không biết
Những đổi thay đến từng dấu vết
Ngóng thật lâu chưa biết ngõ ra vào

Bây giờ phố xưa không còn trẻ đâu
Tiếng rao đêm đã khàn hơn một chút
Chiếc xe già nua mỏi hơn buổi trước
Người đạp xe quen gội tóc muối tiêu

Nhớ thật nhiều và quên cũng thật nhiều
Không thể quên phần ba ly cà phê đậm
Trong mưa khuya nhớ thương lời rao sáng
Giữa nắng ngày thương nhớ tiếng rao đêm

Sài gòn vẫn Sài gòn lẫn lộn nhớ quên
Trong nỗi quên đã nẩy mầm niềm nhớ
Bởi ngàn năm Sài gòn trong hơi thở
Trái tim xa quê nhịp đập vẫn Sàigòn.

TRẦN KIÊU BẠC



 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 26 tháng 10 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "SÀI GÒN TRONG KHÚC NHỚ QUÊN"